Thursday, July 3, 2014

Bé gái sơ sinh bị bỏ rơi, thân thể bám đầy dòi

Khi được phát hiện, hai tay cháu bé co lên quờ quạng, khắp thân thể, kiến đen, dòi trắng bám đầy.

Sự việc được phát hiện vào khoảng 14h ngày 2/7, khi bà Nguyễn Thị Tuyết (56 tuổi) và con gái là chị Trương Thị Mỹ Hạnh (32 tuổi) đi hái măng phía cuối vườn sau nhà và nghe tiếng rên phát ra gần đó. Lắng nghe, hai người phát hiện tiếng rên phát ra từ một bụi tre rậm rạp cách không xa.

Khi tới bụi tre này, vén những cành lá um tùm, chị Hạnh thấy tiếng rên phát ra từ dưới một đống lá mì (sắn). Lần lượt gỡ đống lá mì, tiếp đến là một chiếc quần Jeans cũ kỹ và một tấm mền bốc mùi khó chịu, chị thấy một bé gái trần truồng, nằm trên một chiếc quần hoa của phụ nữ.

Vị trí phát hiện bé gái bị bỏ rơi.
Hai tay cháu bé co lên quờ quạng, khắp thân thể kiến đen, dòi trắng bám đầy. Riêng phần quanh rốn, hai lỗ tai, trên khuôn mặt, bộ phân sinh dục và xung quanh cổ, dòi bám dày đặc. Hai mẹ con chị Hạnh vừa sợ, vừa hốt hoảng, nhưng cũng kịp trấn tĩnh, vội vàng bế bé về nhà tắm rửa sạch sẽ và gọi điện báo cho Công an phường Tân Lập, đồng thời đưa cháu bé đi bệnh viện. 
Sáng 3/7, tại Khoa nhi của Bệnh viện đa khoa tỉnh Đắk Lắk, bác sĩ Lê Đình Nhân, Phó Trưởng khoa Hồi sinh cấp cứu nhi – sơ sinh, trực tiếp điều trị cháu bé cho biết: "Bé gái nhập viện vào khoảng 13h15 ngày 2/7, chưa được đặt tên, trong tình trạng lừ đừ, da môi hồng, trên người có nhiều vết côn trùng cắn và vết trầy xước, phù nề ở mặt, tai, chân, bụng và bộ phận sinh dục".

Các bác sĩ kiểm tra, thấy bé phản xạ kém, khóc yếu, không bú được. Hai tai, bộ phận sinh dục vẫn còn nhiều mủ và dòi. Sau 20h được các bác sĩ điều trị, truyền dịch, bơm sữa vào dạ dày và tiêm thuốc, cháu đã linh hoạt hơn, khóc to, bú được, da môi hồng, không cần thở bình ô xy, các vết thương ban đầu giảm dần và giảm phù nề. Cũng theo bác sĩ Nhân, cháu bé khi nhập viện đã sinh được khoảng 10 ngày, nặng 2,9 kg. 

Bé gái đang được chăm sóc tại bệnh viện.
Trò chuyện với gia đình ân nhân cứu cháu bé thoát khỏi lưỡi hái của tử thần, chị Trương Thị Mỹ Hạnh ngân ngấn nước mắt: “Khi tôi phát hiện ra đứa bé thì khắp cơ thể kiến đen, dòi trắng bám đầy. Tôi sợ quá, chắp tay niệm mô phật và nói cầu Phật, con ơi con đừng chết”. Nhưng rồi chị cũng tươi cười khi các bác sĩ cho biết cháu bé đã an toàn. “Tôi sẽ đặt tên cho bé là Thanh Trúc, vì đứa bé được sinh ra từ bụi tre”- chị Hạnh nói.

Khi đề cập tới viện phí lo cho bé trong quá trình điều trị tại bệnh viện, bà Tuyết tâm sự: “Đưa bé thật đáng thương, tội nghiệp. Tôi thấy rất xót xa cho một đứa trẻ sinh ra mà bị mẹ vứt bỏ, tôi cứu đứa bé thì phải có trách nhiệm với nó, toàn bộ tiền viện phí gia đình tôi sẽ lo hết, khi nào sức khỏe bé ổn định, được xuất viện. Trước mắt tôi sẽ đưa về gia đình nuôi và chăm sóc. Còn lại thì để tính sau”.

No comments:

Post a Comment